Khi cảm xúc lên ngôi Cứ ngỡ anh là ánh nắng của riêng ta Ai ngờ anh là mặt trời cả thiên hạ

Khi cảm xúc lên ngôi

Cứ ngỡ anh là ánh nắng của riêng ta

Ai ngờ anh là mặt trời cả thiên hạ

Ba đồng một mớ trầu cau

Anh cho em hỏi cưới nhau ngày nào?

Hôm nay mình chả thiết cười

Đến thương hay hận cũng lười phân minh

Người vô tư mang cho ta chút thương hại

Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.

Nhìn anh em thấy mờ mờ

Hoá ra đơn giản là mờ ê mê

Mặc dù đi làm vất vả

Nhưng em chả cần gả cho ai

Hôm nay bỗng thấy yêu đời

Ngồi chờ anh đến nói lời yêu em

Hỏi anh đi đứng thế nào

Năm lần bảy lượt ngã vào tim em.

Sáng trà sữa, trưa trà chanh

Chiều để bụng, tối ăn anh

Trời xanh mây trắng nắng vàng

Hôm nay anh đã sẵn sàng yêu chưa?

Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ.

Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.

Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.

Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả.

— Nếu biết trăm năm là hữu hạn —

Ánh mắt kẻ si tình, khẽ nhìn người tình si

Vì tim người vô tri, hay tình ta vô vị!

Nếu anh tương tư mà không tương tác…

Thì tình mình sao mà sang chương khác được đây…

Giả vờ là người dưng

Vài lần bước chung phố

Rồi đèn xanh đèn đỏ

Rồi kẻ bỏ người đi.




Đem kí ức cất vào trong tủ

Cái gì cũ cứ để nó tự phai…

Ngoài kia bão táp mưa sa

Bôn ba mệt quá về nhà với em

Hoa vô tình bỏ rơi cành lá

Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên

Khi cảm xúc lên ngôi

Cứ ngỡ anh là ánh nắng của riêng ta
Ai ngờ anh là mặt trời cả thiên hạ

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top