Khi cảm xúc lên ngôi
Kẻ yêu hoa trồng hoa không mọc
Kẻ vô tình cắm liễu lại xanh
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ.
Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả.
— Nếu biết trăm năm là hữu hạn —
Ánh mắt kẻ si tình, khẽ nhìn người tình si
Vì tim người vô tri, hay tình ta vô vị!
Nếu anh tương tư mà không tương tác…
Thì tình mình sao mà sang chương khác được đây…
Yêu 1 người mình đầy tổn thương…như em!
Khác nào tự đưa chân vào bước đường cùng… hả anh!
Đằng sau nỗi đau là cả một thế giới bình lặng…
Không có gì để chắc chắn
Thì đừng ép người ta nói từ “mãi mãi”
Tôi vẫn sống :
– Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt…
– Biết chấp nhận!!
– Và cẩn thận bước đi…Giấu một chút Cô đơn
Giữ trong lòng không nói
Giấu một chút Nỗi buồn
Nơi góc nhỏ trái tim!
Khi cảm xúc lên ngôi
Kẻ yêu hoa trồng hoa không mọc
Kẻ vô tình cắm liễu lại xanh